5 tháng không phải quá dài nhưng đủ để nếm trải nhiều cung bậc cảm xúc trên một cuộc hành trình….
Tôi đến với cuộc thi vì một vài lời kêu gọi và giới thiệu của các anh chị đi trước, họ bảo đi thi sẽ học hỏi và trưởng thành lên nhiều lắm, lúc ấy tôi chỉ cười khì và nghĩ là: “ừ, thi thì thi, đằng nào cũng rảnh rỗi mà”. Và thật sự cho đến bây giờ, đến khi hành trình này sắp chuyển sang một trang mới tôi mới nhận ra điều đó sâu sắc như thế nào, một cuộc thi- một dự án- một hành trình đã thay đổi tôi nhiều đến mức nào…
Cái tháng nghĩ Tết là thời gian tôi bắt đầu điên đầu vì nghĩ mãi mà không có một ý tưởng gì hay ho, cũng đọc sách, hỏi han nhưng tôi lại không tìm được giải pháp. Chỉ biết than thở, nghĩ ngợi và cảm thấy khó chịu vì sức “ì” của bản thân, nhưng đó là điều tôi không thể chấp nhận, tôi không thể nào bỏ cuộc khi nó còn chưa được bắt đầu, vì những lời đã hứa, những câu đã nói, những mong ước đã viết ra không cho phép tôi từ bỏ… và lúc ấy, tôi cũng cảm thấy lạc lõng vì không có những người bạn đồng hành.
10/02 là ngày tôi trở lại Sài Gòn sau kì nghỉ tết, việc đầu tiên mà tôi làm là rủ một người bạn đi khảo sát, người bạn này cũng chính là người đồng hành cùng dự án từ lúc nó mới được lập ra. Thật ra, nói là đi khảo sát chứ tôi cũng không biết là sẽ đi đâu và khảo sát như thế nào? Và cứ đi thôi, quận 7, quận 8, Bình Chánh là những nơi tôi đã đi qua….cảm xúc lúc ấy chỉ là sự ghê sợ cho mảnh đất toàn tệ nạn như quận 8, và sự tội nghiệp cho khu dân cư nghèo nơi giáp ranh quận 7 và quận 8, bị thu hoạch hết đất cho khu du lịch. Nó vượt quá sức của tôi, lắc đầu và những cái cười trừ ngao ngán vì chẳng hi vọng gì sẽ tìm được một dự án để giúp đỡ họ. Chúng tôi đến Bình Chánh, một nơi thuộc thành phố nhưng mức sống ở đó có khi còn thấp hơn ở quê tôi. Mười mấy hộ dân mà chúng tôi hỏi thăm gần như có cuộc sống y chang nhau, ở không thì nhiều mà lao động thì không biết làm việc gì. Lúc ấy sự rãnh rỗi của những bà đó như là niềm vui của chúng tôi vì tìm ra đối tượng của dự án….
[BẮT ĐẦU VIẾT…]
5 ngày nữa thôi là deadline, cảm giác 2 đứa con gái thôi thì không kham nổi những công việc còn lại, lôi thêm một thằng con trai vào dự án để có thêm người phụ “chém gió”, 3 ngày ngồi lảm nhảm với nhau chỉ một vấn đề “cho mấy bả làm cái gì bây giờ”, tìm hiểu đủ kiểu cũng không tài nào nghĩ ra được một ý tưởng hay ho. Deadline cứ càng lúc càng sát mà hồ sơ thì chẳng ra cái gì, rồi tự nhiên nghĩ hay là may cái gì đó đi….
May khẩu trang?
Ơ thôi, bình thường quá
May túi đi
Hm…hm… thêm kiểu thân thiện với môi trường đi mà lúc đó cũng chả biết vải thân thiện với môi trường là vải gì...
Rồi tranh cãi nhau đủ mọi thể loại trên đời chúng tôi cũng viết được cái hồ sơ, ngày deadline 15/02 là ngày mà team và thêm các anh chị khác lăn lết với nhau giúp đỡ bọn tôi viết một cái hồ sơ cho ra ngô ra khoai cho đến lúc ấn “send” là 12h kém…
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui khi làm dự án, mọi người ngồi cùng nhau, chia sẻ, đưa ra ý kiến rồi tranh luận, rồi giúp đỡ nhau, với tôi đó là một sự làm nhóm đúng nghĩa mà tôi cảm nhận được tinh thần, thấy được sự đoàn kết nếu ta cùng chung một tập thể.
Hành trình của 50/50 không cần phải xem lại tôi cũng nhớ được những cột mốc thời gian, nhận được email dời deadline lên 28/02 vừa mừng lại vừa lo, lúc đấy chỉ nghĩ sao viết lại cho đẹp, cho hay để có thể được vào vòng trong mà đi Hà Nội.
11/03 - dấu mốc đầu tiên
Cả ngày hôm ấy cứ lo lo, bồn chồn không biết BTC khi nào mới gửi mail thông báo kết quả. Nếu như tạch thì không biết sắp tới mình sẽ làm cái gì với cái dự án này, tâm huyết cũng có đấy, nhưng không biết được là người ta đánh giá như thế nào?
9h tối hôm đấy bay về check mail, vui như điên vì thấy nằm top 20. Lúc ấy, tôi vui vì ….. sắp được đi Hà Nội, còn dự án cứ như là một sự ăn may không hề nhẹ...
19/03 – Lần đầu đến với thủ đô
Cái tối hôm đấy cứ rạo rực mà không ngủ được kiểu một hạnh phúc ngơ ngơ vì lần đầu được đi máy bay.
Lúc đấy suy nghĩ của tôi về dự án cũng ngây thơ như chị Lan nói: “...lần đầu gặp các em thì dự án như một mớ bòng bong và hỗn loạn”
3 ngày tập huấn là 3 ngày tôi đi từ hứng khởi này đến hứng khởi khác, những kiến thức tôi được học, những người tôi tiếp xúc một cách vô hình nào đó đã khiến tôi bắt đầu cảm thấy niềm vui, nguồn động lực làm dự án. “Tôi không thể bỏ, có điều gì đó quá tuyệt vời ở đây”, đó cũng là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là doanh nghiệp xã hội nhưng thời điểm đó tôi vẫn chưa trả lời được câu hỏi “Tại sao người ta phải làm doanh nghiệp xã hội?”
Trở về cái nóng Sài Gòn sau những ngày cảm nhận được cái lạnh Hà Nội là một sự tràn trề năng lượng, sự phấn khích khiến tôi đặt ra đủ việc, đẩy timeline và kêu gọi mọi người làm, lúc này 3 đứa trong dự án la làng vì mỗi ngày tôi post một đống việc lên group.
Bắt tay vào hoàn thiện dự án là lúc hàng đống vấn đề phát sinh, chúng tôi cãi nhau vì bất đồng quan điểm, cách thức và cả những vấn đề nhỏ nhặt, riêng tư. Quyết tâm của giai đoạn đó là hoàn thành sản phẩm vậy mà sau cả tháng trời nỗ lực nhờ vả, tìm hiểu nguyên liệu, khâu sản xuất trên tay tôi vẫn là một con số 0. Khó khăn làm tôi mất đi cái nhiệt huyết lúc bắt đầu, những lời bình luận, góp ý của các anh chị lúc đó làm tôi cảm giác như mình mất đi phương hướng. Chưa kể những xích mích nội bộ làm chúng tôi không tìm được tiếng nói chung, thậm chí những lúc to tiếng với nhau….
Song hành cùng chuyển động 50/50 là CBC và ASAP, đây là 2 cuộc thi mà chúng tôi cũng quăng dự án mình vào thử, vượt qua vòng đơn để lọt vào top 30 và top 10 khiến tôi cũng khá an tâm và nghĩ chắc mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
09/04- tập huấn lần II
Mặc dù tôi không tham gia nhưng cảm thấy rất biết ơn chị Lan, cảm ơn những đội thi vì không biết bằng cách nào họ đã truyền được cảm hứng cho một thành viên “phản động” của nhóm tôi, họ đã giúp người bạn tôi nhận ra rằng tiền không phải là tất cả và không phải có tiền nhiều mới làm được một dự án thành công, doanh nghiệp xã hội mang trong mình sứ mệnh kinh doanh nhưng là để thay đổi cuộc sống của người khác, dù khó khăn, dù lợi nhuận có bao nhiêu thì tôn chỉ đó vẫn được đặt lên trên hàng đầu. Sự thay đổi trong suy nghĩ khiến chúng tôi làm việc ăn ý với nhau hơn vì lúc ấy tất cả đều vì một mục tiêu, một cách nghĩ.
Có lẽ cái tháng cuối này là giai đoạn khó khăn nhất của chúng tôi….
Ngoài việc phải hoàn thành những deadline của chuyển động 50/50 chúng tôi còn phải căng sức ra mà hoàn thành deadline của 2 cuộc thi kia nhưng kết quả là….
THẤT BẠI!
Chúng tôi đã dừng lại ở vòng 2. Hụt hẫng, thất vọng, những áp lực từ học hành, thi cử cộng thêm những vấn đề phát sinh mà tôi không tìm được giải pháp gần như đánh gục tôi. Ngày biết kết quả CBC tôi đã còn kiềm chế được, đã lâu rồi tôi mới khóc kiểu như vậy, đã lâu rồi tôi mới cảm nhận được sự tức giận, đau và ức chế, giống như cảm xúc dồn nén trong một tháng qua. Tôi mất đi niềm tin, mất sự tin tưởng về cái mà tôi đang đeo đuổi, lúc ấy chỉ muốn từ bỏ tất cả. Những lời động viên từ các anh chị, những góp ý của họ tôi bỏ ngoài tai và thậm chí cáu gắt không muốn nghe.
Mọi thứ chỉ khác lúc tôi bắt đầu là tôi đã có đồng đội - họ động viên tôi và chúng tôi an ủi lẫn nhau, còn một cuộc thi nữa… đó sẽ là nơi chúng ta phải cố gắng chứng minh rằng họ đã sai, phải chứng minh rằng chúng ta không phải là kẻ thua cuộc.
Lao đầu vào tìm contact, tôi tìm đủ mọi cách để tìm được người thiết kế, liên hệ với trung tâm khuyết tật, xin sự tư vấn từ chị Chi, thời gian đó đầu óc tôi chỉ có dự án, dự án và dự án. Đi trên đường cũng nghĩ về nó, lúc nào cũng nhìn xung quanh xem có cái gì liên quan đến không.
Đôi khi mọi thứ như một cái duyên…
Chạy loanh quanh quận 5 tôi mừng rỡ vì tìm ra nguyên cả một con đường bán nguyên phụ liệu sỉ túi xách. Lúc đó thì chả ngần ngại gì mà tiệm nào cũng ghé hỏi giá cả, chất liệu như thế nào, có giảm giá hay không và mang về một đống các loại vải khác nhau…
Sản phẩm là cái thứ khiến chúng tôi mệt mỏi nhất, vật vã lắm thì cũng có được một anh chịu thiết kế cho thì giờ tới khâu sản xuất… Đặt ra deadline rồi lại trễ vì không tài nào nhờ vả được. Cãi nhau, ức chế, tức giận và muốn im lặng là cảm giác của tôi trong dự án. Tôi cảm thấy mình vô dụng, nỗi lo khiến cho thành viên chỉ trích lẫn nhau, thậm chí còn nói những câu làm đau lòng nhau.
Nhưng đó không phải là cách để giải quyết, rồi cũng bình tình, ngồi lại cùng với nhau, trong khi tôi nhờ cô mình tìm giúp người may thì bạn tôi phải gửi nguyên phụ liệu về Bình Định để nhờ người thân may dùm. Lúc đó nó mới thông cảm được cho những khó khăn của tôi lúc làm khâu sản phẩm.
2 tuần trước bootcamp
Cái nóng của Sài Gòn cộng thêm những mệt mỏi khiến tôi đổ bệnh, lúc sốt cao thì thứ tôi lảm nhảm với bạn mình cũng là những khó khăn của dự án, lúc ấy nước mắt chỉ có chảy ra vì không tìm được cách giải quyết và sợ sẽ bị loại khỏi cuộc thi. Kiệt sức đến nỗi ba mẹ tôi phải từ quê lên chở tôi vào bệnh viện rồi đưa về nhà chăm sóc cả tuần, lần đầu tiên sau mấy tháng ở SG mà tôi bệnh nặng đến thế. Nghỉ lễ cả tuần, tôi thấy mình vô dụng vì không làm gì, thú giấy mang về bán gây quỹ cũng chỉ bán cho người thân trong nhà. Nhưng đầu óc thì lúc nào cũng mệt mỏi mỗi khi nghĩ đến cái BAO ấy, phải nói là lúc đó với tôi là giai đoạn ám ảnh và ngao ngán. Trời ạ, sao nặng nề thế, sao mệt mỏi thế?! Phải làm thế nào bây giờ?!
Còn bạn tôi để thêu được chữ “chuyển động 50/50” cũng phải quan hệ, nhờ vả đủ kiểu.
Sản phẩm lúc này tuy có nhưng về cơ bản vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu đặt ra, niềm vui thì chưa thấy nhưng vẫn phải cố trấn an bản thân vì mọi thứ sẽ ổn thôi.
1 tuần trước bootcamp
Quay lại Thiện Tâm Hương, lúc ấy tôi mới hỏi thăm về cuộc sống của họ… “350.000 đồng ư? Thế chị làm sao để mà sống?...” Tôi thấy ánh mắt ái ngại không muốn chia sẻ, tôi thấy sự mặc cảm, sự im lặng ở trung tâm khuyết tật mà chúng tôi đến. Hình như có điều gì đó chạm đến trái tim…Điều khiến tôi thấy trân trọng nhất là sự nhiệt tình của chị quản lý ở đó, chị hứa giúp chúng tôi khi có mẫu thiết kế, chị nói sẽ cố gắng để làm thử sản phẩm đó, với tôi coi như đó là một sự yên tâm.
Những cái cuối cùng tôi bận điên cuồng với việc hoàn thành hồ sơ dự án trước 07/05 và nội dung trình bày trên slide, trang phục, cách thuyết trình.
Có lẽ mệt mỏi, than thở cũng chả giúp ích được gì thế là cứ tinh thần ấy mà đi Hà Nội thôi. Cũng chả dám up một cái status, hay share một cái post nào liên quan vì sợ ….. thứ làm tôi vui lúc ấy và lên tinh thần được một chút là cái trailer, cứ coi đi coi lại và cảm thấy mình là một phần và mình cũng đã cố gắng hết sức.
Tôi cảm thấy tự hào vì những gì mình thể hiện không giống như tôi của một tuần trước, tự nhiên khi bạn không có sự lựa chọn nào ngoài việc cố gắng hết sức thì bạn sẽ hành động khác. Có lẽ sự tự tin đó có từ trước hết là những người đồng đội, sau đó là nhân tố X chị Trâm Anh đã góp ý và khích lệ chúng tôi rất nhiều, lời động viên của các đội cùng thi, nụ cười và cái vỗ vai của các anh chị trong BTC, cái nháy mắt của cô Kate, à chị Gấm và chị Lan cũng có cười với tôi trước khi chúng tôi bước lên sân khấu nữa. Mọi thứ rất tự nhiên, tôi cảm thấy tự tin và vui trước bài thuyết trình của nhóm mình và không thấy một chút run sợ. Lúc đứng trên sân khấu tôi chỉ cảm thấy mọi người phía dưới thật thân thuộc, thật gần gũi và họ có mặt ở đó để ủng hộ chúng tôi.
Cuối cùng cũng tới phần hồi hộp nhất, công bố kết quả. Cái tên BAO được xướng lên thứ 2 khiến tôi sung sướng vô cùng, cái dư âm đấy mỗi lần nghĩ lại cũng đủ khiến tôi thấy tự hào và hạnh phúc. Cuối cùng, chúng tôi đã có thể mỉm cười vì:
“Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi…..
Và chúng ta là người chiến thắng….
Đường đến vinh quang không còn xa, con đường chúng ta, chúng ta đã chọn…”
Ôi, lại thêm một cái đấu tranh tâm lý là nên đi Hòa Bình hay về nhà ôn bài thi? Nếu ngày hôm đó tôi lên chuyến bay lúc 8:35 ngày 12/05 thì có lẽ tôi phải ôm hận mất. Người ta nói: “không quan trọng là bạn đi đâu mà là bạn đi cùng với ai” nhưng chuyến đi này tôi đã quá lời vì cả cảnh và người….
Cảm giác được đứng trước khung cảnh hùng vĩ của Tây Bắc thật tuyệt vời, cứ như là một giấc mơ vậy, ngọt ngào và tuyệt vời vô cùng….
Con người thì phải kể đến những người đi cùng và người dân Tây Bắc: người đi cùng thì quá ư là vui, quá bựa và chúng tôi đã cháy hết mình cho những khoảnh khắc cùng nhau, người dân Tây Bắc thì quá hiếu khách, sự thân thiện, đôi khi là sự mộc mạc, nụ cười của họ cũng khiến tôi cảm thấy điều gì đó….
Tôi còn được nghe kể chuyện, đó thật sự là những câu chuyện DNXH, động lực khiến người ta bắt đầu, những thành quả…. Tất cả đều xuất phát từ tấm lòng, và đó thật sự truyền cảm hứng cho đứa vừa hoàn thành một cuộc thi về DNXH như tôi. Tiền không phải là tất cả, càng không phải là mục đích của cuộc sống, một cuộc sống có ý nghĩa khi ta mang đến điều ý nghĩa cho cuộc sống người khác. Tôi đã trả lời được câu hỏi: “Tại sao người ta lại làm DNXH?”. Những thứ xuất phát từ trái tim sẽ chạm đến được trái tim.
5 tháng- những trải nghiệm và những sự thay đổi
Tôi cảm thấy sự trưởng thành của chính bản thân mình từ suy nghĩ cho đến hành động. Biết ơn những người đã cho tôi cơ hội này là các anh chị trong BIT mà hơn hết là trưởng ban đáng kính của tôi. Những lời mắng của chị lúc chúng tôi thờ ơ với dự án, những động viên lúc chúng tôi khó khăn, những chỉ dẫn là điều mà tôi rất trân trọng. lúc bắt đầu tôi đã không nghĩ là mình sẽ làm việc với những con người này, những thành viên của dự án, chúng tôi quá khác biệt nhau cả trong tính cách lẫn suy nghĩ. Nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu rằng, chỉ cần chung một mục đích, chung một lý tưởng, dù khác nhau đến mấy chúng tôi cũng sẽ làm được, hành động cùng nhau.
Tôi ghét phải kết bạn và nhờ vả nhưng từ khi dự án bắt đầu, nhiệm vụ của tôi là đối ngoại, tôi trở nên cởi mở hơn, thích giao tiếp hơn, biết kết bạn hơn và thậm chí với tôi bây giờ đó là một niềm vui khi được giao lưu, học hỏi, kết bạn.
Cuộc thi đã mang đến cho tôi cơ hội được làm quen, giao lưu và học hỏi các anh chị, các bạn đến từ mọi miền tổ quốc. Từ sự ngưỡng mộ, yêu thích, và được truyền cảm hứng từ họ tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn. Sự gặp gỡ các đội SIFE một cách nào đó khiến tôi cảm thấy tự hào vì những gì mình đang làm.
Đằng sau những cái bắt tay, những cái ôm thật chặt là những sự tiếc nuối vì mọi thứ sắp vào hồi kết….
Đã có lúc tôi cảm thấy hoang mang, lo sợ vì tôi không biết cuối cùng mình sẽ được gì vì những thứ tôi đang làm khiến tôi phải đánh đổi thời gian, việc học và công sức. Tôi đã chọn: “Không cần biết bạn mệt mỏi như thế nào hoặc sợ hãi ra sao, điều bạn cần làm là chỉ ra làm thế nào để bước tiếp”. Cuối chặng hành trình, tôi đã cảm nhận được điều ngọt ngào, sự hứng khởi mà 50/50 đã mang đến cho tôi, và mọi sự đánh đổi đều xứng đáng
Tôi đã có cho mình một chút kinh nghiệm vắt vai, một điều gì đó mà tôi có thể kể lại khi nói về dự án, và hơn hết là một dấu ấn cho cái thời sinh viên năm nhất. 50/50 đã bước vào kí ức của tôi và để lại đó là một điều gì đó quá ngọt ngào mà tôi có quyền kiêu hãnh mỗi khi nghĩ đến.
Lời cám ơn chân thành đến những người đồng đội đã cùng tôi vượt qua những khó khăn, đến đội BIT vì song hành cùng chúng tôi, đến Ban tổ chức vô cùng đáng yêu, đã làm việc vất vả trong 9 tháng để tổ chức ra một cuộc thi, một môi trường quá tuyệt vời, đến chị Chế Phong Lan vì những góp ý, tâm huyết của chị đã hướng dẫn chúng tôi, đến cô Kate - người xuất hiện rất ngắn ngủi nhưng khiến tôi rất ngưỡng mộ, những cái nháy mắt, nụ cười và những lời động viên đã truyền lửa cho chúng tôi rất nhiều, và cuối cùng đến Hội đồng Anh và nhà tài trợ Diageo đã tổ chức một cuộc thi này, nơi mọi ước mơ của chúng tôi bắt đầu.
Tất cả cứ như là một giấc mơ, niềm vui thì ngắn ngủi nhưng dư âm của nó thì sẽ rất là dài. Ngày hôm qua đã là quá khứ và đã đến lúc biến cho những thứ trên giấy tờ kia vào hiện thực, sẽ là những khó khăn, vấp ngã nhưng cánh cửa này đóng lại là một hành trang mới cho BAO…
Dương Thị Nhật Vi - Sinh viên ĐH Ngoại Thương cơ sở II - Tp. Hồ Chí Minh
Thành viên Nhóm đề án B.A.O