Mái nhà thứ hai của tôi 

Tôi và Hội đồng Anh rất có duyên với nhau. 

Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Hội đồng Anh Lê Duẩn với tư cách là phụ huynh đăng ký cho con tôi học tiếng Anh trình độ trẻ em.Trong suốt quá trình sáu năm con tôi học tại Hội đồng Anh, cũng là một quá trình làm thay đổi nhiều nhận thức của tôi. Có lần tôi muốn thằng bé được chuyển lên lớp cao hơn vì thấy khả năng tiếng Anh của con vượt xa các bạn học cùng lớp, nên tôi đã chủ động gặp giáo viên phụ trách khối trẻ em để trao đổi, và tôi vẫn còn nhớ như in câu trả lời của giáo viên ấy là “chúng tôi không thể chuyển con bà lên lớp học cao hơn không phải vì con bà học không tốt mà vì nếu chuyển cậu ấy lên lớp cao hơn thì cậu ấy sẽ bị cô lập bởi các học sinh trong lớp này đều nhiều tuổi hơn cậu ấy”. Câu trả lời này đã hoàn toàn thuyết phục tôi và tôi nhận ra rằng học ở Hội đồng Anh không hẳn chỉ là học tiếng Anh mà còn là học cách ứng xử nhân văn. Và lúc này tôi thật sự thấy câu slogan “môi trường học không bị bắt nạt (bully)” của Hội đồng Anh rất đúng. 

Lần thứ hai tôi tiếp xúc với Hội đồng Anh với tư cách là học viên. Trong suốt hơn ba năm học tiếng Anh tại đây đã để lại cho tôi rất nhiều cảm xúc khó tả. Tôi nhớ lại thời gian đầu tiên sau khi học được khoảng 2 – 3 buổi thì tôi bị bệnh khá nặng, lúc ấy chồng tôi đã liên hệ với Hội đồng Anh để đề nghị có thể rút lại phần tiền học còn lại sau khi đã trừ 2 _ 3 buổi đã học, dù biết qui định là không thể. Nhưng cách giải quyết của Hội đồng Anh là hoàn trả lại toàn bộ tiền học cho tôi mà không trừ bất cứ buổi học nào. Khi biết được thông tin này, tôi thật sự rất xúc động vì cách ứng xử nhân văn một lần nữa của Hội đồng Anh. Và sau khi hết bệnh, tôi đã quay lại Hội đồng Anh để tiếp tục học tiếng Anh.  

Trong suốt quá trình học tại đây, tôi đã trải qua rất nhiều điều thú vị, đã có cơ hội tiếp xúc với nhiều giáo viên chuyên nghiệp và khi họ chuyển đi Hội đồng Anh khác trên thế giới thì đều để lại trong tôi một chút tiếc nuối và buồn thương, cứ như họ là người thân của mình. Tôi vẫn còn nhớ giáo viên quản lý khối người lớn là Neil Man, cậu ấy cứ như có duyên với gia đình tôi. Lúc con trai tôi học tại Hội đồng Anh thì cậu ấy dạy thằng bé trong vài lớp, và cậu bé khá quý cậu ấy, và khi tôi là học viên Hội đồng Anh thì cậu ấy là thầy giáo dạy tôi các lớp căn bản đầu tiên, khi Hội đồng Anh chưa chuyển sang giáo trình Myclass, Myclub sau này. Chính cách dạy dễ hiểu của cậu ấy đã nhiều lần giúp tôi thoát khỏi sự chán nản và muốn bỏ cuộc. Sau này khi chuyển sang chương trình Myclass, tôi đã bị sốc với chương trình mới này, học một khoảng thời gian dài khoảng 2_3 lớp Myclass mà tôi vẫn không thấy phù hợp với mình, khá nhiều bạn học viên học cùng thời kỳ ấy với tôi đã không thể trụ nổi và họ chuyển sang trung tâm khác để học. Nhưng may mắn thay, lúc ấy tôi đã được khá nhiều bạn nhân viên tại Hội đồng Anh đã hỗ trợ và tư vấn cho tôi. Nào là bạn Hoàng, Duy …những bạn trẻ có tâm, nhiệt huyết và trên hết là rất kiên nhẫn với tôi. Và thế là tôi đã có thể trụ lại và tiếp tục học với chương trình dạy mới Myclass. Trong thời gian học theo chương trình mới này, tôi lại có dịp tiếp xúc với nhiều giáo viên hơn và tham gia nhiều hoạt động Myclub hơn. Trong đó đặc biệt là Ms. Linh, cô ấy là người Việt được sinh ra trên đất Mỹ, tôi thật sự rất thích tham gia các lớp Myclass của cố ấy, đó là những buổi học đã cung cấp cho tôi rất nhiều thông tin bổ ích. Đặc biệt, tôi còn nhớ có một buổi Myclass với chủ đề là LGBT, tham gia buổi học này vì tôi có người em thuộc LGBT, và tôi muốn biết thêm về vấn đề này qua góc nhìn của một giáo viên dạy tiếng Anh. Và thật sự buổi học rất có ích cho tôi, hôm ấy tôi mới biết là có nhiều hơn 30 định dạng LGBT, và buổi học thật sự là một buổi tư vấn và trải lòng. Có khá nhiều bạn trẻ, là học viên Hội đồng Anh, tham gia và bày tỏ nổi niềm, họ đã khóc. Một lần nữa tôi lại được chứng kiến sự nhân văn của Hội đồng Anh. Và thật ra còn rất nhiều kỷ niệm đẹp của tôi với Hội đồng Anh. Khi tôi quyết định sẽ tham gia ôn luyện để thi IELTS, thì Neil Man đã hỗ trợ và tư vấn cho tôi, thật sự tôi xem cậu ấy như em trai, nên khi Hội đồng Anh thông báo sẽ trả lại địa điểm giảng dạy tại Lê Duẩn cho Đại sứ quán Anh, và Hội đồng Anh sẽ chuyển đến địa điểm mới, thì tôi thật sự rất buồn. Tôi đã gặp Neil Man và bày tỏ cảm xúc của mình, tôi rất yêu địa điểm Lê Duẩn này, mỗi lần bước qua phòng bảo vệ và vào trong, là như tôi bước vào không gian học thuật tiếng Anh, chỉ biết chìm đắm vào không gian học. Một cảm xúc rất lạ mà tôi không bao giờ tìm thấy ở đâu khác, dù sau này tôi có tham gia vài khóa học tại Hội đồng Anh Cách Mạng Tháng Tám thì tôi cũng không tìm thấy. Bây giờ mỗi khi đi ngang qua đường Lê Duẩn, tôi đều dừng lại vài phút trước cánh cổng ấy. 

Tôi đã từng vài lần ghé về Hội đồng Anh CMT8 chỉ để gặp và nói vài câu chào với các bạn Hoàng, Duy…hay là chào tạm biệt vợ chồng Neil Man, khi gia đình cậu ấy chuyển sang Hội đồng Anh Dubai, hay là cũng chào tạm biệt bạn Hoàng cố vấn khi bạn lên đường sang Pháp tiếp tục con đường học thuật, hay là chào tạm biệt một bạn quản lý người Anh ( xin lỗi vì tôi quên mất tên) khi bạn chuyển sang Hội đồng Anh Hàn Quốc. Tất cả các bạn ấy thật sự như người thân của tôi. Nếu như ví Hội đồng Anh là một bộ phim và tôi như là một diển viên đóng trong bộ phim này, thì sau khi đã thoát vai từ lâu mà tâm tư tôi vẫn còn nhiều cảm xúc với bộ phim. Cám ơn Hội đồng Anh đã cho tôi một kỷ niệm đẹp và cám ơn tất cả các bạn đã từng là giáo viên, nhân viên của Hội đồng Anh tại Tp.HCM.  

Tôi biết quy định không vượt quá 500 chữ. Nhưng tôi chỉ muốn gửi đến Hội đồng Anh những cảm xúc chân thật của tôi.